Trong bối cảnh phong trào xây dựng “nhà máy không carbon” ngày càng sôi động trên toàn cầu, nhiều doanh nghiệp đua nhau trở thành “người tiên phong”. Trên các phương tiện truyền thông liên tục xuất hiện các tin tức như “Nhà máy không carbon đầu tiên trong ngành XX” hay “Nhà máy không carbon đầu tiên tại tỉnh/thành phố XX”. Tuy nhiên, nhiều doanh nghiệp đã vô tình rơi vào những ngộ nhận phổ biến sau đây khi triển khai nhà máy zero-carbon:
Theo các quy định về trung hòa carbon, doanh nghiệp được phép bù trừ lượng phát thải dư thừa thông qua việc mua tín chỉ carbon. Tuy nhiên, một số doanh nghiệp đã vội vàng sử dụng các giải pháp như mua điện xanh hoặc chứng chỉ giảm phát thải carbon (CCER) để trung hòa phát thải mà chưa tối ưu hóa các biện pháp tiết kiệm năng lượng và giảm carbon nội bộ. Kết quả chỉ nhằm tạo hiệu ứng truyền thông về “nhà máy zero-carbon” mà chưa thực sự giảm phát thải hiệu quả.
Việc xây dựng nhà máy zero-carbon KHÔNG CHỈ là một mục tiêu ngắn hạn mà còn là một quá trình dài hạn để duy trì giảm phát thải và giữ vững trạng thái “không carbon”. Đặc biệt, chi phí mua tín chỉ carbon là một yếu tố quan trọng. Một số doanh nghiệp chỉ duy trì chứng nhận “nhà máy zero-carbon” trong một năm đầu, sau đó dừng nỗ lực thực hiện các biện pháp tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, dẫn đến mất hiệu lực chứng nhận.
Việc giảm phát thải nhanh chóng có tính phổ quát cao, nhưng giảm phát thải mạnh mẽ thì phụ thuộc vào quá trình chuyển đổi tổng thể của hệ thống năng lượng quốc gia sang năng lượng không carbon. Trong khi đó, giảm phát thải sâu cần dựa vào tiến bộ công nghệ và cắt giảm chi phí. Do đó, sau khi đạt được giảm phát thải nhanh, doanh nghiệp có thể mua tín chỉ carbon để trung hòa phần còn lại và đạt được lợi ích môi trường chung trên phạm vi toàn cầu.
Mức độ khó khăn khi đạt được trạng thái không carbon khác nhau giữa các doanh nghiệp có quy mô khác nhau: